Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

Lời tâm sự rơi nước mắt cho người em gái quá cố

Lời tâm sự rơi nước mắt

Blog hướng thiện được vui xin được chia sẻ một bài viết mà tôi mới đọc trên STT của một người chị nói về người em gái quá cố mà tôi rất cảm động. Đây là một người tôi quen biết và đây cũng là một câu chuyện có thật. Xin phép chị cho tôi đăng lại bài này cho mọi người tham khảo để thấm được cảnh trần gian là bể khổ, đời nhiều ngang trái đến thế nào ạ. Nhân đây tôi cũng xin chia buồn cùng gia đình chị. Cầu mong chị và gia đình được nhiều sức khỏe và thành công hơn nữa trên con đường sự nghiệp của mình.

Xin trích nguyên văn lời tâm sự rơi nước mắt:

"Mai giỗ em lần thứ ..., giờ chị mới đủ can đảm để nhìn vào sự việc. Xin chia sẻ với mọi người một Truyện ngắn của mình. Truyện và cuộc đời thật..😑😑😑
Ps: Đó là lí do chị phải sống hết mình. Sống cho trọn 1 kiếp người và cho chị..cho em của mình. Có cô đơn cũng không ngừng bước. Vì CUỘC ĐỜI THẬT AI BIẾT ĐÂU...
ĐI TRỌN MỘT KIẾP NGƯỜI
Tác giả: HN viết về em, Thiên Thần Hương
😶😶😶
-Sao chị lại chở em vào đây? Đây là nghĩa trang Cao Lập Thắng mà?
Chị chỉ im lặng nhấn mạnh chiếc xe đạp cũ kĩ mà không nói gì. Trời đã buông dần mấy làn mây nhạt xuống cánh đồng hoang.
-Sắp đến nơi rồi. Chị nói.
Qua hết cánh đồng này sẽ đến nghĩa địa vắng lạnh nằm trên một đồi cát mênh mông, xung quanh là mía bao phủ.
-Không, em không muốn vào đây đâu, chị chở em về đi…
Em hốt hoảng gọi lớn và tung chăn vùng dậy… Ồ, chỉ là một giấc mơ. Em nghe lạnh ở sống lưng. Với tay lấy chai nước ở đầu giường, em uống một ngụm để thấy rằng giấc mơ đã qua. Nhìn ra xung quanh, màn đêm đã dày đặc và bao phủ. Cánh đồng lúa cạnh em mới hồi chiều còn xanh tốt ve vẩy cánh tay nhỏ xinh trong gió mà giờ im lìm trong màu đen mờ mịt. Ánh sáng nhàn nhạt từ những ngôi sao xa kia chỉ đủ để thấy được đâu là hun hút xa xôi.
- Có lẽ nào đây là dự cảm? Em tự hỏi mình và rồi tự mình trả lời
- Ngày ấy sắp đến rồi sao? Mình còn bao nhiêu việc chưa làm được trên thế gian này! 27 năm trên cuộc đời này mình đã sống như thế nào? Tại sao lại như vậy? Tại sao là lúc này? Tại…s…a…o…?
- Gào thét trong vô vọng, em không còn khóc được nữa. Vì giờ đây, nước mắt em đã chảy vào trong tim, chảy thành những giọt mồ hôi trên thân thể mỗi lần lên cơn sốt và uống thuốc hạ nhiệt, chảy thành những vết bầm tím trên khắp người mỗi khi bạch cầu tăng mà tiểu cầu lại giảm, chảy thành những dòng máu chân răng, viêm vòm họng, trĩ, … đau đớn khôn nguôi. Và nước mắt còn chảy theo những chén thuốc Đông y đắng ngắt mà gia đình đã cất công mua ở phòng khám y học dân tộc hay bất cứ thầy lang nào hứa hẹn chữa khỏi bệnh. Rồi nào cao hổ thâm niên hay sừng tê giác (hay sừng trâu giả tê giác gì đó) tanh ngòm. Nước mắt đã chảy qua cuộc đời em đã gần 8 tháng nay. Và giờ đây, nó chảy ngược vào trong bóng đêm, len qua cánh đồng thân quen, leo lên các vì sao xa xôi mờ mịt và trôi vào vũ trụ bao la tít tắp như đang gửi gắm ước mơ…
***
Ảnh chụp màn hình lời tâm sự STT đăng Facebook

Bạch cầu cấp tính, dòng máu, nhóm M4. Một bản án tử hình đã rơi xuống cuộc đời em khi chỉ còn 5 ngày nữa là em lên xe hoa về nhà chồng. Hình cưới đã chụp, thiệp cưới đã gửi, tiệc cưới đã đặt, giấy đăng kí kết hôn đã làm, và … cô dâu…đang nằm ở Bệnh viện Huyết học chờ truyền máu.
Mũi kim truyền tiểu cầu ghim vào tay em thật to, nhưng mũi kim ghim vào tim em còn to gấp bội. Gia đình trốn em để khóc. Em trốn gia đình để khóc. Khóc ở chân cầu thang, khóc ở hành lang, ở cồng chờ, ở nhà vệ sinh của bệnh viện… Sau này khi đã hết nước mắt, em mới biết đó là những địa chỉ quen thuộc để khóc khi đã trót đặt chân vào chốn này. Và cũng sau này em mới biết cách nhìn gương mặt và địa điểm ngồi khóc để nhận biết cuộc đời của bệnh nhân đang ở giai đoạn nào. Có thể tạm chia làm 3 giai đoạn. Ban đầu là đau khổ, vật vả, khóc than tới trời xanh khi mới biết bệnh, hỏi han tìm thầy tìm thuốc từ Bắc chí Nam với hi vọng tràn đầy rằng phép mầu sẽ đến với người thân của mình, mặc dù bán ruộng bán xe bán nhà. Họ đem cả công sức, tiền bạc của cả gia đình đặt vào cuộc hóa trị của bác sĩ hoặc lời hứa chắc chắn của thầy Đông y bằng cả tình yêu thương và trái tim mình với hi vọng “còn nước còn tát”. Giai đoạn thứ 2 là lúc hồi sinh khi các thứ thuốc có tác dụng ít nhiều. Người bệnh hồng hào lên đôi chút, đi lại được, khỏe mạnh lên và gia nhập cuộc sống bình thường với hi vọng…hi vọng… Và rồi bước sang giai đoạn tuột dóc trầm trọng. Tất cả các bệnh đều bộc phát: ung thư vòm họng, trĩ, rong kinh, gan to, lá lách sưng, phổi viêm… và khi đó, các thầy lang sẽ im lặng. Khi gọi đến số điện thoại để cầu cứu, ta sẽ nhận được tiếng chuông hoặc là…thuê bao quý khách vừa gọi…. Lúc này chỉ còn đau khổ đọng lại trên gương mặt đã thất thần của người thân. Họ chạy ngược chạy xuôi, mua hết tiệm thuốc tây này đến tiệm thuốc khác như để trốn chạy nỗi đau nhìn thấy người thân qoằn quại với câu nói “Chị ơi, bây giờ em chỉ muốn chết thôi!” và người thân cũng cầu mong cái chết đến với họ nhẹ nhàng và bớt đau khổ, cái chết là để giải thoát. Những điều này, sau này em mới biết. còn giờ đây em đau, đau lắm!
Chú rể có lên thăm em 1 lần trước ngày cưới. Có lẽ vì quá sốc nên chàng đã vội về mà không kịp chia sẻ và hiểu được những giọt nước mắt của em.
Đám cưới, em về mặc áo cô dâu. Em đẹp lắm! Người phụ nữ rực rở nhất trong ngày vu quy. Nhưng với em vẻ đẹp rất lạ, vẻ đẹp của một cái xác, còn hồn em đang di cư ở chốn trời cao. Em lên đó để hỏi ông trời rằng, cả cuộc đời này em đã làm gì nên tội mà phải gánh chịu nỗi đau này? Ông trời cười mà rằng:
- Con ạ! Người hiền sẽ được trời gọi về sớm, bởi thế gian lắm đau khổ thị phi. Kẻ ác thường sống rất lâu để nếm trải mọi đắng cay ở đời. Vậy nên con chớ buồn làm gì. Hãy sống vui những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Không biết có phải hiểu được ý của ông trời không mà em cười thật tươi khi làm lễ vu quy. Máy chụp hình đã ghi lại khoảnh khắc đó để thấy rằng bông hoa trước khi tàn luôn khoe ra vẻ đẹp lộng lẫy nhất của mình.
Hàng xóm thấy em về chiều trước ngày cưới, có bác sĩ đi theo, thực ra đó là anh họ làm bác sĩ vì thương em mà theo về, đã xì xào với nhau:
- Không biết nó bị bệnh gì mà phải thuê bác sĩ đi kèm theo mới về được.
- Chắc bệnh lây nhiễm hay sao mà thấy nó vô phòng, không muốn gặp ai và luôn mang khẩu trang.
Em không giải thích, không muốn nói gì thêm, chỉ lo cho mẹ vì cả nhà đang giấu mẹ. Chú rể khi nhận được tin báo về bệnh của em cũng có cách ứng xử rất Hàn Quốc:
- Có bệnh thì chữa, lo gì! Đám cưới vẫn tổ chức bình thường, không phải lo đâu!
Đêm tân hôn, hai ly nước để ở bàn đầu giường vở một, nước lênh láng khắp nơi. Mộng đẹp như thủy tinh rơi, mộng phim Hàn cũng tan theo mây khói khi sáng hôm sau chú rể thẳng thừng từ chối em. Em được người nhà mang đi cấp cứu sáng sớm hôm sau với những lời nói từ người chồng mới cưới còn nguyên trong ánh mắt ngỡ ngàng của em:
- Mày biến ra khỏi nhà tao, tại sao lại xuất hiện trong đời tao để mang khổ cho tao. …
- Gia đình mày lừa tao, có bệnh rồi nên hối tao cưới phải không?
Câu hát “Mộng đẹp như thủy tinh rơi” đã đúng với cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Có lẽ những lời thốt ra từ người chồng của em lúc say chính là những lời mà hắn cất giấu kĩ trong lòng và nhờ rượu say để đưa lối hay là một cách dàn dựng để đá em ra khỏi đời hắn! Chỉ biết em bây giờ bị đẩy vào tột cùng của đắng cay. Em nhập viện và sống trong cơn sốt mê man, trong những mê sảng vật vả thể xác và tâm hồn.
Một tuần, em xuất viện, em đã mạnh mẽ hơn nhiều, nhận biết đắng cay cuộc đời như lời ông trời đã nói với em dạo ấy. Giờ đây, em hứa với lòng sẽ trân trọng từng giây phút ngắn ngủi của cuộc đời và làm những điều có ích để nhẹ nhàng trên dương thế. Em từ chối hóa trị, trở về bên gia đình.
Tháng ngày tiếp theo của em ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Em cùng với gia đình đánh vật với số phận, chạy chữa đủ cách từ thầy thuốc đến thầy bói, với hi vọng…hi vọng… diêm vương gọi nhầm tên hoặc động lòng mà bỏ sót. Giữa lúc em gào thét đau đớn đến trời cao khôn thấu thì ông chồng, tình yêu to bự của em đang đau khổ tìm vui trong men rượu và lạc thú tình yêu mới, nhưng cũng không quên nhắn tin cho em biết những lời đau khổ như là: “đừng trách gì anh khi em là người lừa dối”, hay là “hãy biến khỏi cuộc đời tao, đừng theo ám tao hoài nữa, tao còn lấy vợ sinh con nữa, đã gần 30 tuổi rồi mà chưa có gì trong tay”, …
Trời xanh có thấu! Nếu có thể em sẽ giết hắn lúc này. Thật đáng thương cho bao nhiêu cô gái xuân thì đang mộng mơ về một tình yêu thật đẹp, đẹp như phim Hàn Quốc. À, thì ra người chỉ yêu người khi còn giá trị sử dụng. Em giờ làm gì còn dùng được nữa? Thế là người ta trút hết bài oán thán số phận lên đời em, tại em tất cả. Màn đêm ơi! Đất mẹ ơi! Hãy cho con trở về với người ngay lúc này. Nỗi đau bệnh tật hoành hành và nỗi đau tim vỡ, em làm sao chống chọi được khi em chỉ còn lại nắm xương tàn!
Hôm qua, bệnh em trở nặng, phải cấp cứu trong đêm. Mẹ em giờ mới biết sự thật nên đã oán than vật vả:…
(Xin lượt một đoạn…)
….Họ túm tụm nghe ngóng xem gia đình chồng em nói gì. Họ ngấp nghé nghe chuyện khi cha mẹ chồng ghé thăm hay khi em lên nhà chồng trả lễ và xin li hôn để được về sống với nhà mình. Họ đồn nhau rằng gia đình chồng chửu mắng em lừa dối họ cưới khi đã mang bệnh. Họ hỏi xem gia đình chồng có lấy lại vàng cưới không…
Em không còn hơi sức để hơn thua phân trần. Em viết đơn li hôn nhưng chưa được giải quyết. Em muốn từ bỏ người chồng bạc tình hờ hững vô lương tâm. Em muốn lòng an nhiên tự tại để về chốn thiên thai, nơi có ba có anh chị, một nữa gia đình em ở đó. Nhưng hơn hết, giờ đây, em đang vật vả trong những cơn sốt mê sảng liên tục không ngớt. Bác sĩ đã nói rõ tình trạng bệnh của em với gia đình và không còn cách nào khác nữa.
Một nhân viên bảo vệ đã nói rằng:
- Tôi chưa thấy ai đến đây mà lành bệnh cả. Nếu một ngày không thấy họ nữa là biết..họ về với đất mẹ rồi.
Em xin gia đình được về nhà. Chuyến xe cuối cùng chở em từ bệnh viện Huyết học Sài Gòn về nhà như một cuộc dạo chơi để giả từ con đường quen thuộc gắn với bao niềm vui, bao hạnh phúc và bao hi vọng. Con đường Cao tốc giờ thẳng tắp và êm ru thay cho đường gập ghềnh thời sinh viên em đã đi học. Hàng cây xanh hai bên đường nhìn em ái ngại và chia sẽ. Em thầm thì:
- Chào mi, ta đi nhé!
Về đến nhà, em xin được đặt chân trần trên đất, em muốn được dìu đi một vòng quanh nhà, nghe tiếng rì rào của đồng lúa mát xanh nơi em đã từng cuốc đất cấy lúa, nơi những hạt cơm trắng nuôi em khôn lớn. Em nuốn nhìn ra dòng suối êm đêm trước nhà, nơi tuổi thơ em xúc tép, câu cá, tắm mưa.
–Vĩnh biệt! vĩnh biệt!
Lần cuối, em cầm điện thoại, lướt qua facebook, zalo như muốn giả từ bạn bè. Em xin được đeo dây chuyền có tượng phật quan âm. Em cầm tay người thân…rồi nhẹ nhàng nhắm mắt. Em nằm đó, bình yên đi vào giấc ngủ ngàn thu sau khi đã trả laị hết thân xác cho đời chỉ còn nắm xương tàn mang đi cho nhẹ nhàng. Em ra đi, cây trước nhà xào xác trút lá tiển đưa, khoảng trời yên lặng trong veo như mở lòng đón nhận linh hồn em.
***
Đoàn xe tang lạnh lùng đưa em về khu nghĩa địa Cao Lập Thắng nhưng không phải là giấc mơ như lần trước mà là sự thật. Hãy yên lòng em nhé! Hoàng hôn buông cho bình minh lại về. Cây mùa thay lá cho chồi non xanh tươi. Em sẽ trở về thế giới không còn khổ đau bệnh tật. Vĩnh biệt em! ./."

---Hết phần tâm sự của HT--

Bị bệnh nan y như một lời phán quyết tử hình ngay trong những ngày đã phát thiệp đám cưới. Rồi bị người yêu-người chồng mới cưới bỏ rơi đi theo người mới. Buồn bả, tuyệt vọng,...rồi người chồng sau này cũng không lấy làm khá hơn, nghe người ta bảo anh bị tai nạn trở thành người thực vật,...thật là không biết nói sao cho tỏ tường cái cảnh khổ cho cả hai gia đình, đúng một cảnh tượng không gì sót xa hơn. Bởi người ta nói đời là bể khổ nên không cần phải tham luyến cảnh trần gian. Nên chăng sớm tu tâm dưỡng tính cầu vãng sanh chốn tây phương cực lạc như thế ích được lợi hơn.
Ảnh chụp bình luận STT trên Facebook


Những dòng STT trên khiến tôi rất buồn và tiếc thương cho một số phận đầy ngang trái. Giá mà gia đình và em gái ấy biết tìm hiểu và áp dụng Phật pháp để chữa bệnh tôi tin rằng kết cục sẽ chuyển sang một chiều hướng mới. Trong Phật pháp nếu người mang bệnh bác sĩ không chữa được như bệnh ung thư chẳng hạn mà biết thành tâm sám hối, ăn chay, đọc kinh, niệm Phật, làm lành, láng dữ, làm nhiều việc công đức,... thì có thể bệnh sẽ chữa khỏi. Vì các bệnh này không phải do thói quen ăn uống, sinh hoạt thường ngày nên bác sĩ khó mà trị được mà do đó là oan gia trái chủ, do nghiệp chướng. Chính vì do nghiệp và oan gia thì phải có cách chữa đặc biệt của nó. Thật đáng thương tiếc!
Xin bạn hãy tham khảo một vài bài viết nó về cách chữa bệnh ung thư dưới đây nhé

Theo HT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cách lạy Phật cả ngày không mệt CSPP 321

  Bài học sáng 04.07.2021: CÁCH LẠY PHẬT CẢ NGÀY KHÔNG MỆT [CSPP 321] Nếu chúng ta lạy Phật mà bị phân tán hay đang ép mình lạy Phật, mong ...